Đích nữ không ngoan – Chương 85: Bệnh tình của Vương phi (1)

CHƯƠNG 85: BỆNH TÌNH CỦA VƯƠNG PHI (1)


Chỉ cần nàng không cố ý cự tuyệt ta, phòng bị ta, ta sẽ đem hết toàn lực để chứng minh cho nàng, ta sẽ là phu quân tốt của nàng.


Chỉ cần nàng nguyện ý cho ta cơ hội!


Lời như vậy, nghe vào tai liền rơi vào tim, không phải là không có một chút cảm động nào. Ngay lúc đó tim nàng đột nhiên đập cấp tốc, tạo thành từng đợt bang bang vọng vào màng tai, hại nàng rất sợ sẽ bị Quân Dật Chi nghe thấy…… Nhưng, về chuyện nạp thiếp, về chuyện cả đời cả kiếp chỉ có hai người, hắn nói “Ta có thể đáp ứng nàng”. Lời này thật sự có thể tin sao?


Nàng rất muốn bảo trì lý trí, không cần dễ dàng tin tưởng, nhưng trong nội tâm có một phần nhỏ, tựa hồ đã thoát khỏi khống chế của nàng, bắt đầu tin……


Sơ Vân đến phòng bếp mang cơm trưa về, trải một tấm vải lên bàn ăn, rồi mới vào phòng nghỉ mời tiểu thư. Vừa vén rèm cửa lên, xuyên qua bức mành kết bằng hạt thủy tinh, Sơ Vân liền nhìn thấy tiểu thư nhà mình ngồi cạnh cửa sổ, một chốc mỉm cười, một chốc nhíu mi, một chốc ngượng ngùng, một chốc lại ảo não.


Sơ Tuyết đang ngồi thêu ở cạnh cửa, nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên thấy là Sơ Vân đến, liền lấy ngón trỏ che trước môi, thở dài một chút, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.


Sơ Vân vội hạ thấp giọng, lặng lẽ hỏi: “Tiểu thư cứ ngồi ngẩn người như vậy từ lúc ngủ trưa dậy đến giờ?”


Sơ Tuyết sắc mặt cổ quái, gật gật đầu, vươn ra ngón tay ra đếm, đã bảy ngày rồi……“Hỏi tiểu thư thì tiểu thư không nói, chúng ta không thể giúp đỡ phân ưu, chỉ ngóng trông Triệu ma ma mau chút trở về.”


Một vị lão tỷ muội của Triệu ma ma được chủ tử ban ân điển, trả lại khế bán thân, con trai vừa được làm chưởng quầy cửa hàng ở trấn Nam Khẩu ngoại ô kinh thành, rất là có thể diện, thế nên cả nhà đều chuyển trấn Nam Khẩu. Triệu ma ma nhiều năm không gặp tỷ muội, cố ý xin phép tiểu thư cho nghỉ, đến trấn Nam Khẩu nửa tháng, ước chừng còn năm, sáu ngày nữa sẽ về. Từ lúc trở về từ phủ Nhiếp Chính Vương, tiểu thư liền có tâm sự. Mà nguồn gốc tâm sự này, vì ngày đó đi theo tiểu thư đến vương phủ nên Sơ Vân có thể đoán được một chút, nhưng không có tiểu thư cho phép, nàng không dám nói với Sơ Tuyết…… Có những chuyện, tiểu thư sẽ không nói với hai tiểu nha đầu như các nàng, nhưng sẽ nói với Triệu ma ma, hy vọng Triệu ma ma có thể cởi bỏ tâm sự cho tiểu thư.


Kỳ thật ở trong lòng Sơ Vân, Quân Nhị công tử là một người phi thường phi thường tốt để làm hôn phu. Diện mạo lẫn thân thế đều là loại cực tốt, vạn dặm mới tìm được một người như vậy. Hơn nữa, Quân Nhị công tử đối với tiểu thư thập phần chân thành. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không rụt rè như tiểu thư, ngẫu nhiên còn có thể thờ ơ lạnh nhạt. Vậy mà khi thấy ánh mắt Quân Nhị công tử nhìn tiểu thư tràn đầy ôn nhu đến say lòng người, tuy là chỉ đứng bên cạnh tiểu thư, nàng lần nào cũng mặt đỏ tim đập mạnh. Huống chi ngày đó, Quân Nhị công tử kéo tiểu thư sang một bên để nói chuyện, mặc dù nàng nghe không rõ hai người nói cái gì, bất quá nàng tự nhận có thể đoán ra được bảy, tám phần, cũng khó trách tiểu thư mấy ngày nay đều thất hồn lạc phách.


Sơ Vân mím môi cười cười, “Chờ ma ma trở về rồi tính tiếp, ta đi bảo người múc nước, ngươi đi mời tiểu thư ra dùng cơm.”


Trước giờ đều là Sơ Tuyết bình tĩnh, Sơ Vân xúc động, lúc này lại thành trái ngược. Sơ Tuyết trừng mắt nhìn Sơ Vân một cái, đoán nàng khẳng định biết được chuyện gì đó, chỉ là không muốn nói cho mình…… Cũng khó cho nàng có thể nhịn nhiều ngày như vậy, không uổng phí tiểu thư dạy dỗ tỉ mỉ một phen! Sơ Tuyết cười khẽ với nàng một chút, vén mành vào trong thỉnh tiểu thư dùng cơm.


Du Tiểu Vãn thế này mới cả kinh, vội thu liễm tinh thần, làm như không có việc gì, vịn tay Sơ Tuyết đi ra phòng ăn. Sơ Vân, Sơ Tuyết hỗ trợ xắn ống tay áo của nàng lên, Mĩ Cảnh mang nước thơm hầu hạ rửa tay. Sơ Vân, Sơ Tuyết dùng khăn lụa mềm lau khô nước trên tay Du Tiểu Vãn, xong rồi mới buông ống tay áo. Hai người lấy bát đũa sạch từ tay tiểu nha hoàn bên cạnh, giúp tiểu thư chia thức ăn.


Du Tiểu Vãn đưa mắt nhìn dĩa mì xào, Sơ Tuyết vội gắp một chút, đặt vào chiếc đĩa không trước mặt tiểu thư. Du Tiểu Vãn không ăn, cặp mắt đẹp đảo quanh phòng ăn một vòng, nhàn nhạt hỏi, “Thược Dược tỷ tỷ đâu?”


Sơ Tuyết từ sáng vẫn luôn hầu hạ tiểu thư, tất nhiên là không biết. Sơ Vân nghe hỏi, sắc mặt cứng đờ, không biết phải nói như thế nào. Chỉ có Mĩ Cảnh không để ý nhiều như vậy, lập tức liền cúi xuống, ra vẻ đang tiết lộ một bí mật lớn lao, “Thược Dược tỷ tỷ tựa hồ đã đến Thuận Ngũ Đường.”


Du Tiểu Vãn đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, sắc mặt trầm như hồ nước lạnh. Nha hoàn bà tử trong phòng đều giật nảy mình, trừ bỏ Sơ Vân và Sơ Tuyết, mọi người đều cuống quít quỳ xuống.


“Chuyện khi nào?”


Sơ Vân biết tiểu thư hỏi không phải là Thược Dược hôm nay chạy tới Thuận Ngũ Đường từ lúc nào, mà là hỏi Thược Dược tự chủ trương chạy đến Thuận Ngũ Đường đã bao lâu. Lúc này thấy tiểu thư tức giận, Sơ Vân liền vội vàng nói: “Đã được chín ngày, bắt đầu từ ngày tiểu thư đến phủ Nhiếp Chính Vương.”


Du Tiểu Vãn hít sâu một hơi, nếu là như vậy, nhất định ngày đó khi nàng hỏi ý tứ của Mẫn biểu ca, Thược Dược cũng trốn ở gần đó nghe lén. Mấy ngày nay tâm tình nàng không yêu, không cẩn thận lưu ý, hôm nay mới phát giác tình hình này không ổn, thực không ổn!


“Đi, cho người gọi Thược Dược trở về. Nếu nàng ta không thuận theo, bảo Chu tẩu mang theo vài bà tử đến Thuận Ngũ Đường, trói nàng đem trở về.”


Nàng niệm tình kiếp trước Thược Dược đối đãi nàng với thiện ý, nên có vài phần muốn thành toàn tâm nguyện của Thược Dược. Nam tử quý tộc vốn dĩ trước khi thành thân, đa phần đều có thông phòng. Bộ dạng của Thược Dược thập phần xinh đẹp, bản thân lại cam tâm tình nguyện, nếu Mẫn biểu ca cũng nguyện ý, nàng không ngại làm hồng nương. Nhưng Mẫn biểu ca ngày đó đã cho thấy lập trường! Nói thật, nàng rất bội phục. Nam tử như vậy, vô luận nữ tử nào được gả cho đều là người có phúc khí, nàng đương nhiên không có khả năng cưỡng cầu biểu ca nạp Thược Dược.


Nhưng Thược Dược hiện tại quấn quýt si mê như vậy thì còn thể thống gì nữa?


Tuy rằng trên đời có không ít nha hoàn ôm giấc mộng trèo cao, nhưng nha hoàn của thế gia đại tộc so với tiểu thư nhà phú quý bình thường còn có thể diện, hiểu quy củ hơn một chút, không ai dám đưa bản thân lên cửa một cách rẻ rúng như vậy. Loại phương pháp này của Thược Dược, nói nhỏ là chính nàng không tự trọng, nói lớn, chính là đang đánh vào mặt lão thái thái, đánh vào mặt nàng! Người bên ngoài tất nhiên sẽ nói người không biết quy củ nên mới dạy dỗ ra thứ nha hoàn không biết quy củ. Nhất là Trương thị, nếu bà ta biết được ngọn nguồn, không biết sẽ tô vẽ đồn thổi thành ra thế nào nữa. Nàng nay chỉ còn chín tháng sẽ hết thời hạn giữ đạo hiếu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, đừng nói là thanh danh của nàng trở nên không dễ nghe, chính là thanh danh của phụ mẫu dưới cửu tuyền cũng sẽ bị bôi đen.


Huống chi, cho dù Thược Dược không lo cho thanh danh của mình, có câu cách ngôn nói thế này, dưa hái xanh không ngọt, Mẫn biểu ca đã cự tuyệt Thược Dược, Thược Dược dai dẳng như vậy thì có ích gì?


Phong Nhi được lệnh, lập tức đến Thuận Ngũ Đường gọi Thược Dược trở về. Du Tiểu Vãn im lặng dùng cơm trưa, vừa trở về phòng ngồi xuống, Thược Dược liền bị lĩnh trở về.


Du Tiểu Vãn nhìn thoáng qua nha hoàn quỳ gối trước mặt mình, trong lòng thở dài. Chỉ mới có vài ngày, Thược Dược từ một đóa hoa đã biến thành cọng cỏ héo úa. Người mà nàng ưng ý không ưng ý nàng…… Du Tiểu Vãn cũng thực đồng tình, nhưng cho dù đồng tình, nàng cũng không thể để Thược Dược tiếp tục hành xử ngốc nghếch, làm hỏng thanh danh của chính nàng.


Thược Dược gục đầu xuống, cảm thấy đỉnh đầu bị ánh mắt tiểu thư nhìn trừng trừng đến độ sắp bốc hơi nước. Nàng cũng biết mình làm như vậy là không đúng, vội nuốt một ngụm nước miếng, khàn khàn nói: “Cầu tiểu thư thành toàn……”


“Ta không có cách nào thành toàn.” Du Tiểu Vãn vừa mở miệng liền cự tuyệt. Nàng mở nắp chén trà, nhè nhẹ gạt lá trà, “Ngươi đã nghe lén ta và Mẫn biểu ca nói chuyện, vậy hẳn là nên hiểu bản thân không có cơ hội.”


Thược Dược buồn khổ vô cùng, ai ai oán oán nhìn Du Tiểu Vãn, đáng tiếc Du Tiểu Vãn căn bản không nhìn nàng. Vẻ chờ mong trong mắt Thược Dược dần dần biến thành thất vọng, thất vọng lại dần dần chuyển thành tuyệt vọng, rốt cục nàng khóc nấc lên.


Du Tiểu Vãn nhướn mắt ra hiệu với Sơ Vân và Sơ Tuyết. Hai nha đầu thông minh lui ra ngoài, kéo cửa đóng kín, một người canh giữ trước cửa, một người canh giữ cạnh cửa sổ thông ra hành lang, miễn cho kẻ khác nghe chủ tớ các nàng nói chuyện.


Trong phòng, Du Tiểu Vãn chậm rãi thưởng thức trà, không thèm liếc mắt nhìn Thược Dược một cái. Đợi đến khi Thược Dược khóc đến hơi thở dồn dập, tiếp tục không nổi nữa, chậm rãi ngừng lại, nàng mới bình tĩnh hỏi: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi là thật tình thích Mẫn biểu ca, hay là thích làm di nương của Tào gia?”


Thược Dược ngẩn ra, mặt lập tức đỏ bừng. Nàng đương nhiên muốn nói mình là thật tâm thích Mẫn thiếu gia, nhưng khi nhấc mắt nhìn lên thấy cặp mắt sáng ngời như hiểu rõ hết thảy của Du Tiểu Vãn, nàng liền chột dạ, không mở miệng nổi…… Kỳ thật, nàng thích sự phú quý của Tào gia hơn. Chẳng qua, Trương thị quá nhỏ nhen, Tào Tước gia tuy rằng nhìn chưa thấy già, nhưng dù sao tuổi cũng lớn, nếu nàng không thể sinh được con, coi như cả đời không có chỗ dựa vào. Không cần chờ Tước gia chết, nàng chắc chắn sẽ bị Trương thị ăn tươi nuốt sống. Còn Nhị thiếu gia thì lại nhỏ tuổi, nên nàng mới nhìn trúng Tào Trung Mẫn.


Thấy Thược Dược không nói lời nào, Du Tiểu Vãn khẽ thở dài một hơi, “Ngươi không nói, ta cũng hiểu được. Ngươi có tâm tư như vậy, không thể nói là sai, dù sao chỉ là tính toán cho bản thân, không thể coi là sai lầm. Nhưng ngươi quấn quít lấy Mẫn biểu ca như vậy, chính là sai mười phần sai!” Nàng nói xong, thanh âm càng lúc càng nhỏ, ngữ khí lại càng lúc càng nghiêm khắc, “Nào có nữ tử ép buộc nam tử muốn chính mình? Ngươi là từ chỗ lão thái thái đi ra, một chút quy củ nhỏ như vậy cũng không hiểu sao? Mẫn biểu ca là người hiền lành, không so đo với ngươi, nhưng nếu biểu ca bẩm báo với lão thái thái, ngươi sẽ như thế nào, ngươi có nghĩ tới không!”


Thược Dược thế này mới bừng tỉnh. Đúng vậy, lão thái thái rất trọng quy củ, cũng rất ghét những nha hoàn dám câu dẫn các thiếu gia. Nếu lão thái thái biết chuyện, khẳng định sẽ đem nàng bán đi. Lòng của nàng liền hoảng lên, nàng lắp bắp nói: “Nô tì, nô tì…… sẽ không lại đến làm phiền đại thiếu gia, cầu tiểu thư hỗ trợ che lấp.”


Du Tiểu Vãn khẽ hừ một tiếng, “Ngươi nếu thật sự sửa đổi, ta tất nhiên sẽ che lấp giúp ngươi, ngươi không cần mất mặt, nhưng ta thì cần.”


Thược Dược xấu hổ cúi đầu xuống.


Du Tiểu Vãn thấy sắc mặt Thược Dược đã tái mét như ruột cà tím, nhàn nhạt hỏi, “Thật sự muốn làm di nương đến như vậy?”


Thược Dược đỏ mặt nói: “Trong nhà nô tỳ, mẹ già trước kia làm tú nương, hiện tại ánh mắt hỏng rồi, chỉ có thể ngồi nhàn rỗi ở nhà, ngay cả gia vụ đều làm không được, còn có một đệ đệ trời sinh si ngốc…… Cho nên, nô tỳ không thể gả cho nô tài, nô tỳ…………”


Nói gì thì nói, di nương vẫn là nửa chủ tử, chỉ cần không bị chính thất kiêng kị, cuộc sống dù sao vẫn tốt hơn nô tài rất nhiều.


Du Tiểu Vãn thản nhiên nói: “Đại thiếu gia không cần thông phòng, còn Nhị thiếu gia thì ngươi cũng đừng nghĩ tới. Vì sao không muốn hầu hạ Tước gia?”


Thược Dược chần chờ một lát, mới nói: “Thạch Lựu…… À không, Thạch di nương đã nhập phòng gần hai năm, vẫn chưa được sống thoải mái. Biểu tiểu thư còn nhỏ tuổi, không biết sâu cạn phương diện này thế nào. Di nương tuy là nửa chủ tử, nhưng nếu không sinh được một đứa con nào, thì đến lúc tuổi già, cuộc sống nhọc nhằn còn không bằng một bà tử quản sự.”


Du Tiểu Vãn gật đầu, ý bảo mình hiểu được, “Nếu ta gả ngươi cho quản sự cửa hàng của ta thì sao? Ngươi nghĩ thế nào?”


Thược Dược ngẩn ra, nàng đến Mặc Ngọc Cư vài tháng, đương nhiên biết cửa hàng của Du Tiểu Vãn rất có tiền, mỗi quản sự trong cửa hàng đều được chia một phần lợi nhuận, tiền lương cũng không phải số ít……


Du Tiểu Vãn thản nhiên cười cười, “Hứa Mậu vốn là người hầu hồi môn của lão thái thái, hiện tại là chưởng quầy cửa hàng hương liệu của ta. Ngươi có lẽ đã biết, ông ta chỉ có một con trai duy nhất, năm nay hai mươi tuổi, vốn đã cưới một lần, đáng tiếc thê tử của hắn khó sinh, nhất thi hai mệnh, hiện tại đã hết hạn một năm để tang, Hứa Mậu liền cầu ta, thỉnh ta tìm cho ông một đứa con dâu.”


Thược Dược cúi đầu ngẫm nghĩ, Hứa Mậu là người hầu hồi môn của lão thái thái, trước kia khi đến Tào phủ bẩm báo công việc, nàng đứng sau mành từng gặp qua ông. Nàng cũng ít nhiều nghe về chuyện nhà ông, biết hai phu thê đều là người phúc hậu, con trai duy nhất cũng là người tốt, người con dâu ban đầu cũng là lão thái thái sắp xếp. Tuy rằng là tái hôn, nhưng nguyên phối không để lại đứa con nào, nàng nếu gả qua, thật không khác gì nguyên phối. Hơn nữa trừ bỏ cha mẹ chồng, trong nhà không còn ai, dân cư có thể nói là thập phần đơn giản. Vì thế, Thược Dược liền dùng sức dập đầu một cái, “Thược Dược tạ biểu tiểu thư ban ân điển. Ân đức này của biểu tiểu thư, Thược Dược suốt đời khó quên.”


Nói vậy nghĩa là đồng ý.


Du Tiểu Vãn than nhẹ một tiếng, “Thược Dược a, đây là chính ngươi có phúc, ngươi phải nắm giữ thật chặt mới được. Nhà Hứa Mậu hiện tại tuy không có gia tài bạc triệu, nhưng so với những nhà bình thường, đã giàu có hơn nhiều lắm. Khi ngươi xuất giá, ta sẽ cho ngươi trọn bộ đồ cưới, nhưng ngươi không thể làm ta mất mặt.”


Thược Dược lại vội nói vài câu biểu lộ lòng trung thành của mình. Du Tiểu Vãn chuyển đề tài, “Ngươi và Thạch Lựu rất quen thuộc sao?”


Thược Dược ngẩn ra, lập tức hiểu được, biểu tiểu thư có việc muốn dùng đến mình, vội vàng đáp: “Thuở nhỏ lớn lên cùng quê. Dạo trước, Thạch di nương còn gọi nô tỳ đến viện của nàng nói chuyện phiếm. Tước gia đối với nàng không tệ, không phải thưởng thứ này, chính là thưởng thứ kia…… Chỉ là vẫn còn chút tiếc nuối.”


Du Tiểu Vãn gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đứa nhỏ muốn đến hay không, phải xem phúc phận của mình. Nếu quan hệ của các ngươi tốt như vậy, ngươi hãy đến thăm nàng thường xuyên, khuyên giải nàng một chút, cũng có thể mời nàng đến Mặc Ngọc Cư chơi.”


Thược Dược nghe hiểu được, vội nói: “Tạ ơn biểu tiểu thư.”


Thược Dược là người thông minh, biết biểu tiểu thư có việc muốn hỏi Thạch Lựu, chỉ là nhất thời không có dịp mở miệng, vì thế nàng liền về phòng sửa soạn một phen, chạy tới chỗ Thạch Lựu cùng thêu thùa may vá. Hiện tại phải thân thiết với Thạch Lựu trước mới tính tiếp được. Hai người vốn lớn lên cùng quê, cảm tình trước kia vốn đã tốt lắm. Tuy rằng Thạch Lựu lên làm di nương, vì tị hiềm, hai người rất ít liên hệ với nhau, nhưng chỉ cần dùng chút tâm tư, cảm tình vẫn có thể thu hồi được.


Sáng sớm hôm sau, Du Tiểu Vãn tới Duyên Niên Cư thỉnh an lão thái thái, hàn huyên chuyện nhà với lão thái thái chừng vài câu thì Trương thị cùng Võ thị đều dẫn con mình lại đây. Cả nhà hoà hợp êm thấm ngồi cùng một chỗ, bắt đầu tán gẫu những tin tức vừa mới biết được, chẳng hạn chuyện ngày mai là ân khoa* đầu xuân mừng đại thọ năm mươi của Thái Hậu.


* Các kỳ khoa cử vốn đều được diễn ra định kỳ, nhưng thỉnh thoảng hoàng đế cũng thêm « ân khoa » – tức là một kỳ khoa cử sớm thời hạn – vào những dịp đặc biệt, như ngày hoàng đế mới lên ngôi, hoặc như trong truyện là mừng đại thọ của Thái Hậu. « Ân khoa » sở dĩ có chữ « ân » vì kỳ thi sớm kiểu này rất có lợi cho các thí sinh, nếu làm bài tốt, họ có thể rút ngắn hai, ba năm đi học của mình, nhanh chóng nhập sĩ làm quan.


Du Tiểu Vãn cũng biết chuyện thêm ân khoa. Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ khoa cử mùa xuân. Năm ấy, Tào Trung Duệ mười sáu tuổi đậu Trạng Nguyên, thân khoác lụa đỏ, cưỡi ngựa diễu hành khắp phố. Nhưng hiện tại, Mẫn biểu ca được học hỏi nhiều hơn, lại có vị học giả uyên thâm Ngô Cử Chân đỡ đầu, đến sang năm**, ai có thể làm Trạng Nguyên, đã không nhất định.


** Một kỳ khoa cử thường kéo rất dài, bởi vì còn phải chia ra làm ba kỳ thi : thi Hương, thi Hội, thi Đình. Phải đậu kỳ thi Hương thì năm sau mới được thi Hội, đậu kỳ thi Hội thì chừng một thời gian ngắn sẽ được tham gia thi Đình.


Du Tiểu Vãn cẩn thận nhớ lại chuyện năm đó Tào Trung Duệ đậu Trạng Nguyên. Nàng nhớ rõ, Tào Trung Duệ từng nói cho nàng, quan chủ khảo là Tiền Ích đại nhân, rất là thưởng thức văn vẻ của hắn. Vị Tiền đại nhân này là một học giả uyên thâm, tuổi còn trẻ đã có tài danh lan xa, văn phong khởi lệ, cho nên cái loại văn vẻ hoa lệ của Tào Trung Duệ mới vào được mắt ông ta. Còn Tào Trung Mẫn là người trầm ổn, khéo đưa đẩy, không có văn thải như Tào Trung Duệ, sở trường của hắn là tách bách từng vấn đề, nghiền ngẫm suy tư, đầy lý trí. Nhưng loại phong cách này nhất định sẽ không được Tiền đại nhân ưa thích.


Bất quá, các giám khảo chỉ có nhiệm vụ chọn sáu mươi người hạng cao nhất, sau đó lại chọn tiếp mười bài văn xuất sắc nhất, bình phẩm ra ưu khuyết, lập thành thứ tự, giao bài thi cho hoàng đế thẩm duyệt, cuối cùng mới trải qua một vòng thi Đình, định ra thứ tự chính thức. Lúc thi Đình, các câu hỏi bình thường đều là dựa theo đề thi trước đó và nội dung bài văn của thí sinh. Chẳng qua, hoàng đế tuổi nhỏ, mọi việc đều do Nhiếp Chính Vương làm thay. Nhưng nghe Tào Trung Duệ nói, Nhiếp Chính Vương sẽ không cố ý sửa đổi thứ tự do các giám khảo đã định ra. Nếu muốn cho Nhiếp Chính Vương cải biến vị Trạng Nguyên đã được các giám khảo quyết định, trừ phi bài văn của Mẫn biểu ca có điểm đặc biệt đả động tâm tư của Nhiếp Chính Vương.


Đề thi của hai vòng đều giống nhau, hơn nữa Du Tiểu Vãn còn biết đề thi là gì. Muốn làm ra một bài văn tốt đủ sức đi vào mười thứ tự đầu tiên không khó, khó là giải được ý nghĩa của đề thi. Nếu muốn cho Nhiếp Chính Vương động tâm, nhất định phải biết trong lòng Vương gia suy nghĩ cái gì!


Làm sao để biết Vương gia thích cái gì, trong lòng suy nghĩ cái gì đây? Một người như vậy, sợ là toàn bộ triều thần ngày ngày gặp mặt đều không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, đừng nói chi Mẫn biểu ca chỉ là một thư sinh ngay cả tư cách diện kiến đều không có. Nếu tùy ý phỏng đoán, chỉ sợ rất khó áp được Duệ biểu ca.


Đang lúc Du Tiểu Vãn cảm thấy mình có nên tìm Quân Dật Chi, hỏi một chút thử xem, Nhiếp Chính Vương phi phái Hứa ma ma đến thăm, nói Ngô thứ phi muốn mời Du tiểu thư tới vương phủ ở lại mấy ngày để giải buồn.


Lời tuy khách khí, lại còn dùng ngữ khí thương lượng, nhưng người của Tào gia đều biết lời mời này không thể cự tuyệt, vội vàng bảo Du Tiểu Vãn đi thu thập hành lý.


“Nha đầu Vãn Nhi thật sự là đứa nhỏ có phúc khí lớn nha, chẳng những được Ngô thứ phi để mắt, ngay cả Vương phi đều cố ý phái ma ma hầu hạ mình đến mời. Vãn Nhi cũng giúp đỡ biểu muội Nhã Nhi của con một phen đi, lần này con hãy mang Nhã Nhi đi theo. Dù sao, Nhã Nhi đều là biểu muội của Ngô thứ phi và Trương trắc phi a.”


Câu nói tràn đầy ghen tị này đương nhiên là do Trương thị nói.


Du Tiểu Vãn lần đó ngủ ở phủ Nhiếp Chính Vương một đêm, khi trở lại Tào phủ, Tào lão thái thái đương nhiên muốn hỏi nguyên nhân. Đợi nghe nàng kể lại xong, Trương thị thiếu chút nữa tức nghẹn đến té xỉu! Cái loại thuốc đó, có giá tới năm mươi lượng bạc một viên! Bà mua ước chừng ba mươi viên, tốn đến một ngàn năm trăm lượng! Mà đây không phải là vấn đề về bạc, vấn đề là, con ranh này đã làm hỏng chuyện lớn của bà và Trương gia!


Dạo gần đây, bà vốn đã thấy Du Tiểu Vãn cực kỳ không vừa mắt, nay nếu Vương phi đến mời Du Tiểu Vãn đến ở cùng Ngô thứ phi, bà nhất định phải nhét Nhã Nhi đi theo, tin chắc Du Tiểu Vãn không thể cự tuyệt. Ấn theo ý của bà, trong phủ Nhiếp Chính Vương khẳng định có rất nhiều phu nhân nhà công hầu, phu nhân nhà đại quan đến thăm, để Nhã Nhi có dịp ra làm quen mọi người cũng tốt.


Du Tiểu Vãn chỉ suy nghĩ một chớp mắt, liền cười nói: “Đây là tự nhiên, Ngô tỷ tỷ nhất định sẽ thích chúng ta đến thăm tỷ ấy.”


Nàng biết Vương phi khẳng định là có chuyện tìm nàng. Tào Trung Nhã dù sao cũng không thích Ngô Lệ Quyên, vừa đến phủ Nhiếp Chính Vương, nàng ta nhất định sẽ đi tìm Trương Quân Dao. Tâm cơ của Trương Quân Dao coi như thuộc hàng sâu sắc, dù trong lòng kinh hoảng, ở mặt ngoài hẳn là không lộ ra nhiều. Nếu Tào Trung Nhã có thể phát giác được cái gì, có lẽ mọi chuyện sẽ không che giấu được.

5 thoughts on “Đích nữ không ngoan – Chương 85: Bệnh tình của Vương phi (1)

  1. truyện hay quá :))) thank editor nhiều nhiều. mong chờ lúc vạch trần bộ mặt thật của Trương Quân Dao, đánh cho con mụ đó rớt đài luôn :))))))))

Comment tám tám tám...